“Chắc chắn có một chàng trai tuyệt vời ở ngoài kia sẽ hạnh phúc vì bạn đã không quay lại với bạn trai cũ.”

Chỉ vì câu nói này mà tôi quyết định chắc chắn mình phải có cuốn “Cà phê với người lạ” trong tủ. Tôi tìm thấy niềm nho nhỏ ở đó, và tại sao lại không tự thưởng cho mình một ngày dài để tận hưởng cuốn sách thú vị này?

Tôi bị ấn tượng đầu tiên bởi cái tên của cuốn sách: “Cà phê với người lạ” – một điều đáng ngạc nhiên, nhưng lại ngạc nhiên một cách thú vị. Phải chăng khi ở cùng người lạ, chúng ta có thể chia sẻ được nhiều hơn? Tôi cũng không biết nữa, nhưng một điều lạ lẫm xuất hiện trong cuộc sống cứ nhàn nhạt trôi có lẽ lại là một sự thay đổi tích cực. Một sự đảm bảo thứ hai chính là cái tên tác giả: Phan Ý Yên. Tôi biết đến chị qua hai cuốn sách “Em là để yêu” và “Người lớn cô đơn”. Trong những câu chuyện của chị, tôi thấy hình ảnh của những cô gái ngọt ngào, dễ thương, thích cái cách mà người ta hay gọi họ là “những cô gái của Ý Yên” đầy che chở và nâng niu, nhưng cũng trong chính những câu chuyện đó, tôi cũng thấy những nỗi đau, có nỗi đau mơ hồ man mác, có nỗi đau cào xé tâm can. Tôi luôn có một cảm giác vừa mâu thuẫn vừa hợp lý khi đọc truyện của chị nhưng mơ hồ chẳng thể gọi tên, cho đến khi đọc những lời nhận xét của tác giả Anh Khang về Phan Ý Yên: “Đọc những dòng viết của Phan Ý Yên luôn thấy rõ sự mâu thuẫn giữa những nỗi đau rất đàn bà và một tâm hồn non nớt mãi dại khờ như thiếu nữ lần đầu bước vào yêu…” À, thì ra là như vậy!

Nhưng đến cuốn sách “Cà phê với người lạ” này, những mâu thuẫn hay đau buồn đều được tạm gác qua một bên, chỉ còn lại một Ý Yên với những cô gái ngọt ngào của mình. Ý Yên tạm gác lại vai trò người kể chuyện của mình để trở thành một người trò chuyện. Tôi rất thích ý tưởng của cuốn sách này, không phải một câu chuyện về những nhân vật mơ hồ nào khác, với mỗi bài viết, bạn đều là nhân vật chính. Dường như Ý Yên rất ưu ái cho những cô gái của mình. Cuốn sách như một người bạn tâm sự, thay cô để ở bên cạnh họ, nói chuyện với họ, khuyên nhủ và nâng giấc họ. Sẽ thật ấm áp khi có những lúc bạn chẳng thể tâm sự với ai, chẳng biết phải giải thích với bạn bè như thế nào về những xao động trong lòng mình, mở cuốn sách này ra và tìm thấy câu trả lời cho tất cả những điều ngốc nghếch đó.

Lật ngẫu nhiên một trang, câu chuyện đầu tiên chỉ cho tôi cách “yêu chính mình”. Bạn đã bao giờ thử viết thư cho chính bạn mỗi ngày chưa? Tôi vừa thấy ngại ngùng vừa thấy hứng thú khi nghĩ đến điều đó. Khen ngợi bản thân vì những điều tốt đẹp, khuyên nhủ hay thậm chí là trách mắng về những lỗi lẫm… dường như thật điên rồ, nhưng có lẽ sẽ chẳng ai biết được điều đó khiến chúng ta thành thật đến nhường nào. Có lẽ tôi sẽ thử bắt đầu với điều này.

Dò mục lục và nhảy cóc đến bài “Trong tim một cô gái” để biết các cô gái nghĩ gì, muốn gì và thích gì.

Con gái thích:

–          Được nắm tay khi băng qua đường

–          Nếu cô ấy nói là cô ấy thích bạn, hãy phủ định nó và bảo là bạn thích cô ấy nhiều

–          Một cái ôm từ đằng sau thật chặt

–          Mở cửa và kéo ghế cho cô ấy

–          Nếu cô ấy trả lời bạn là mọi thứ vẫn ổn nhưng ánh mắt lại buồn bã, đừng gặng hỏi, hãy ôm cô ấy thôi là đủ.

–          

Khi mỗi dòng chữ lướt qua trong đầu, dường như có một dòng chảy ngọt ngào đang len lỏi trong trái tim tôi. Mỗi câu chữ như đọc thấu nội tâm của tôi vậy, vừa ngượng ngùng lại vừa muốn khẳng định. Khi tìm hiểu về cuốn sách này, tôi đã đọc một bài báo và họ nói rằng: “Nếu một ngày đẹp trời, bạn thấy cô ấy “vô tình” mở đến trang 37 của cuốn “Cà phê với người lạ” cho bạn thấy thì hãy hành động đi các chàng trai, các cô gái đã bật đèn xanh rồi đấy!” Tôi bỗng tìm ngay một chiếc bookmark và đánh dấu trang này vào, biết đâu một hôm nào đó… tôi sẽ cần dùng đến chẳng hạn!

Mỗi câu chuyện trong cuốn sách này đều đem đến rất nhiều lời khuyên thú vị cho bạn, lời khuyên để trở nên hoàn hảo hơn, lời khuyên để biết yêu hơn cuộc sống của mình, hay chỉ đơn giản để bạn có thể cảm thấy thoải mái. Vậy thì tại sao lại không dành trọn một ngày để nhâm nhi “Cà phê với người lạ” và trở thành một trong những cô gái ngọt ngào của Ý Yên nhỉ?

Nguồn sưu tầm: https://goo.gl/UHKzGP

 Sưu tầm bởi Nguyễn Nhiên - Bookademy

---

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected] 

Theo dõi fanpage của  để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Xem thêm

Đúng như nhan đề rất độc đáo – Cà phê với người lạ – tập truyện mới nhất của Ý Yên đưa người đọc đến gần hơn với thế giới của tác giả, bởi Ý Yên đã trở thành người trò truyện ngay từ khi bạn lật những trang đầu của cuốn sách. Cà phê với người lạ giống như một cuốn sổ tay nhỏ xinh dành cho các cô gái, dù đang là học sinh mới chỉ hứng chịu những cơn “say nắng” hay là những thiếu nữ đã trải qua vài ba mối tình. Nói như vậy không có nghĩa tập sách là một cẩm nang tình yêu, nó giúp độc giả giải mã những cảm xúc, hành vi phức tạp của bản thân khi thầm thích một người, khi ghen tuông hay khi tình yêu tan vỡ. Cuốn sách được trình bày theo kiểu to-do-list với nhiều gạch đầu dòng, đưa ra những lời khuyên hay gợi ý hữu ích để mỗi cô gái hoàn thiện bản thân mình hơn. Dù là cô nàng mạnh mẽ hay yếu đuối, hướng nội hay hướng ngoại, chắc chắn bạn sẽ ngỡ ngàng nhận ra mình đang ngồi “Cà phê với người lạ”, ở đây là tác giả Ý Yên, lúc nào không hay. Hãy đến với thế giới của “Cà phê với người lạ” để được chia sẻ, để trở nên hấp dẫn hơn, yêu bản thân mình hơn và có thêm dũng khí vượt qua mọi chuyện không may mắn đã xảy ra, bạn nhé! Tác giả Anh Khang từng viết : “Đọc những dòng viết của Phan Ý Yên luôn thấy rõ sự mâu thuẫn giữa những nỗi đau rất đàn bà và một tâm hồn non nớt mãi dại khờ như thiếu nữ lần đầu bước vào yêu… Bất kỳ ai cũng có thể thấy thấp thoáng bóng dáng chính mình trong những nhân vật hay trong những nỗi buồn của Ý Yên, và tự nhủ lòng: “À, hóa ra cô gái này cũng hệt như mình vậy. Đàn bà khi yêu, ai cũng đều như thế cả thôi...”.”

Hế lô cả nhà, Cá Vàng trở lại, ăn hại hơn xưa. Lần đầu tiên 1 tháng lần sờ được 2 bài cảm nhận. Cá định để dành tới sang tháng nhưng thấy cuốn này hay quá.. Chuẩn quá nên muốn chia sẻ ngay và luôn cho nó nóng. Và dường như cuốn sách đang tới với mình đúng thời điểm quá. Một thời kỳ quá độ. “Cà phê với người lạ” của Phan Ý Yên. Lúc đầu cầm cuốn sách lên Cá có suy nghĩ rằng “à hà cuốn này là cuốn khuyên mình nên hẹn hò nhiều với zai lạ đây. Kiểu này là ông rắp tâm lừa được tên zai nào đó vào tròng”… Cơn tò mò trỗi dậy. Đứng ngấu nghiến đọc hết cả lời tựa. Té ra là không phải như Cá nghĩ. Thực tế cuốn sách không liên quan gì tới việc lập kế hoạch hẹn hò với zai lạ cả. Đơn giả thôi. Bạn hãy cầm cuốn sách lên, ngồi nhâm nhi café và thưởng thức một cuộc nói chuyện thú vị với người lạ – ở đây là những trang sách biết nói – ở đây là Phan Ý Yên – người lạ ĐÍCH THỰC. Giọng điệu thủ thỉ tâm tình có gì đó giống với chị Thanh Tâm anh Phan Toàn trong cửa sổ tình yêu lắm lắm. J… (ngày bé em dù chả hiểu gì nhưng cũng hay dỏng tai hóng Cửa sổ tình yêu lúc 10h sáng Chủ nhật cùng bố mẹ). Thành công với hai cuốn “EM LÀ ĐÊ YÊU” và “NGƯỜI LỚN CÔ ĐƠN” (cơ mà em lại chưa đọc tới. :D). Phan Ý Yên tiếp tục mang đến với độc giả cuốn sách thứ ba của mình với vai trò là một Người Nói Chuyện, một bà chị tới từ tương lai. Cuốn sách thật là kỳ lạ. Cá thây cực kỳ, cực kỳ lạ đấy 😕 Bởi lẽ ai cũng có thể thấy thấp thoáng bóng dáng chính mình trong những nhân vật hay những chia sẻ của Ý Yên và từ nhủ lòng mình: “À, hóa ra cô gái này cũng giống hệt như mình vậy. Phụ nữ khi yêu, ai cũng như thế cả thôi…”. Không chỉ đưa ra câu chuyện, tình huống mà tác giả còn lồng ghép luôn cả cách giải quyết vào trong đấy nữa. Thật là tài tình và cũng thật khách quan, sáng suốt. Bằng một câu hỏi hết đỗi thực tế ngay đầu những trang sách: BẠN CÓ NHẤT ĐỊNH PHẢI CÓ NGƯỜI YÊU KHÔNG NHỈ??” “Thật nực cười khi đang có quá nhiều thứ đầu độc chúng ta rằng bạn nhất định phải có ai đó thì mới hạnh phúc. Ừ nhỉ, có vẻ như câu nhận xét trên không sai chút nào! Mỗi ngày trôi qua, từ lúc mở mắt cho đến lúc đi ngủ, xung quanh bạn có không ít thứ hữu hình vô hình chứng minh cho bạn thấy việc có một ai đó để yêu, có một ai đó để dựa vào, có một ai đó để chia sẻ, thấu hiểu, mong nhớ, lo lắng, trân trọng thì cuộc sống mới hạnh phúc và vui vẻ! Thực ra, chẳng ai nói thẳng ra điều đó nhưng tương tự như tác dụng của “truyền thông” cứ lặp đi lặp lại một nội dung, sau một thời gian, nội dung đó chắc chắn sẽ ăn sâ vuào tiềm thức của bạn. Thế rồi bạn sẽ tự đặt câu hỏi về sự độc thân bây lâu của mình, hoặc nôn nóng, bồn chồn vì nỗi cô đơn mới xuất hiện hai mươi tư giờ trước. Nỗi buồn xuất hiện như hệ quả không thể tránh khỏi, lớn dần lên và che mờ mọi thứ. Điều kỳ lạ nhất trên đời này lại có khả năng lây lan và trầm trọng nhanh chóng như nỗi buồn. Bạn thấy đấy, chỉ một vài dòng tâm sự ngay đầu cuốn sách thôi cũng đã chạm vào một điểm nào sâu xa với nỗi lòng của mình rồi, thì làm sao mà không tò mò để thử đọc hết chứ nhỉ. Tác giả là người Việt nên những câu chuyện cũng rất khéo léo dẫn dắt chúng ta vào những câu chuyện đáng yêu, bình dị và tâm lý của những cô gái mang tâm hồn Việt đang, đã và sẽ yêu rất nhẹ nhàng và sâu sắc. Này nhé, bạn không chỉ học được cách biết cách nở nụ cười hằng ngày hạnh phúc mà bạn còn biêt cách nhận ra đâu là Mr. Right của chính mình nhé. Bạn cũng tìm được câu trả lời cho những mối quan hệ hiện tại chúng ta còn đang băn khoăn là có nên tiếp tục hay không? Có đáng suy nghĩ quá nhiều về nó hay không? Và nên tiếp tục như thế nào? nữa nhé. Để làm được những điều đó, đơn giản thôi, đó là bạn phải BIẾT CÁCH YÊU CHÍNH MÌNH trước đã. Còn YÊU NHƯ THẾ NÀO THÌ……. HÃY TÂM TÌNH CÙNG “CÀ PHÊ VỚI NGƯỜI LẠ” NHÉ. Bật mí tý ti cho bạn nhé: Lúc nào tư tưởng cũng phải là “Tớ là người may mắn” và “Tớ luôn hạnh phúc khi là tớ” sẽ giúp ích cho bạn khá nhiều trên con đường chinh phục nữ thần tình yêu đấy. Không chỉ ba lăng nhăng những câu chuyện tình yêu hay những lời khuyên vô nghĩa lý nói thì dễ hơn làm. Tác giả đưa ra nhiều ví dụ điển hình và mang tính ứng dụng khá cao đối với chúng ta trong cuộc sống. Nhìn thấy nó ở khắp mọi nơi. Hơn 250 trang thôi nhưng đảm bảo với bạn rằng bạn sẽ không hề hối tiếc khi dành thời gian để thưởng thức cuốn sách này đâu bạn ạ. 😀 Cá khá tâm đắc với cuốn này và cũng hi vọng rằng, sau khi ứng dụng “thành thần” vài bí kíp gia truyền trong này thì có thể cua thành công vài anh zai nữa – nhằm thực hiện cho một vài kế hoạch …. Trong vòng pháp luật. hí hí… J… VÀ CUỐI CÙNG CHỐT LẠI là Cá thấy nàng công chúa nào của Mến Sách cứ NHẤT ĐỊNH PHẢI CÓ NGƯỜI YÊU ẤY… J nên thưởng thức cuốn này ngay và luôn đi nhé. Tháng Chín nhiều cảm xúc ghê gớm cơ. Iu cả nhà nhiều. 😡

Mỗi một bài viết giống như một câu chuyện tâm tình mà Ý Yên muốn gửi gắm đến các độc giả yêu quý của mình, đặc biệt là các cô gái, những người đã, đang và sẽ bước chân vào tình yêu. Qua từng trang sách, bạn sẽ có cảm giác như Ý Yên đang trò chuyện với chính bạn, và những ví dụ, những thắc mắc, những tâm sự của các nhân vật trong sách phần nào cũng na ná như những gì mà bạn đã trải qua hay đang gặp phải, và bạn sẽ cảm thấy những lời khuyên, những “tip” nhỏ hữu ích của Ý Yên như để dành riêng cho chính bạn vậy… Đọc “Cà phê với người lạ” để biết yêu thương bản thân mình hơn, để biết sống đủ đầy cho ngày hôm nay, để biết cách tìm kiếm và gìn giữ tình yêu cho chính mình, và biết trân trọng những gì mình đang có… Nhận xét của các tác giả khác về cuốn sách: Cuộc đời này là thật, cuộc sống này là sự khắc nghiệt, hãy khóc, hãy đau, hãy cố chấp… để rồi một ngày nào đó bạn sẽ biết chắc chắn rằng sự khắc nghiệt, những giọt nước mắt, nỗi đau và sự cố chấp đó sẽ làm cho bạn mạnh mẽ, bao dung và trưởng thành hơn. Cà phê với người lạ là một cuốn sách của những điều như thế!” - Nhà thơ, phóng viên Nguyễn Phong Việt “Đọc những dòng viết của Phan Ý Yên luôn thấy rõ sự mâu thuẫn giữa những nỗi đau rất đàn bà và một tâm hồn non nớt mãi dại khờ như thiếu nữ lần đầu bước vào yêu… Bất kỳ ai cũng có thể thấy thấp thoáng bóng dáng chính mình trong những nhân vật hay trong những nỗi buồn của Ý Yên, và tự nhủ lòng: “À, hóa ra cô gái này cũng hệt như mình vậy. Đàn bà khi yêu, ai cũng đều như thế cả thôi...”.”

Chỉ vì câu nói này mà tôi quyết định chắc chắn mình phải có cuốn “Cà phê với người lạ” trong tủ. Tôi tìm thấy niềm nho nhỏ ở đó, và tại sao lại không tự thưởng cho mình một ngày dài để tận hưởng cuốn sách thú vị này? Tôi bị ấn tượng đầu tiên bởi cái tên của cuốn sách: “Cà phê với người lạ” – một điều đáng ngạc nhiên, nhưng lại ngạc nhiên một cách thú vị. Phải chăng khi ở cùng người lạ, chúng ta có thể chia sẻ được nhiều hơn? Tôi cũng không biết nữa, nhưng một điều lạ lẫm xuất hiện trong cuộc sống cứ nhàn nhạt trôi có lẽ lại là một sự thay đổi tích cực. Một sự đảm bảo thứ hai chính là cái tên tác giả: Phan Ý Yên. Tôi biết đến chị qua hai cuốn sách “Em là để yêu” và “Người lớn cô đơn”. Trong những câu chuyện của chị, tôi thấy hình ảnh của những cô gái ngọt ngào, dễ thương, thích cái cách mà người ta hay gọi họ là “những cô gái của Ý Yên” đầy che chở và nâng niu, nhưng cũng trong chính những câu chuyện đó, tôi cũng thấy những nỗi đau, có nỗi đau mơ hồ man mác, có nỗi đau cào xé tâm can. Tôi luôn có một cảm giác vừa mâu thuẫn vừa hợp lý khi đọc truyện của chị nhưng mơ hồ chẳng thể gọi tên, cho đến khi đọc những lời nhận xét của tác giả Anh Khang về Phan Ý Yên: “Đọc những dòng viết của Phan Ý Yên luôn thấy rõ sự mâu thuẫn giữa những nỗi đau rất đàn bà và một tâm hồn non nớt mãi dại khờ như thiếu nữ lần đầu bước vào yêu…” À, thì ra là như vậy! Nhưng đến cuốn sách “Cà phê với người lạ” này, những mâu thuẫn hay đau buồn đều được tạm gác qua một bên, chỉ còn lại một Ý Yên với những cô gái ngọt ngào của mình. Ý Yên tạm gác lại vai trò người kể chuyện của mình để trở thành một người trò chuyện. Tôi rất thích ý tưởng của cuốn sách này, không phải một câu chuyện về những nhân vật mơ hồ nào khác, với mỗi bài viết, bạn đều là nhân vật chính. Dường như Ý Yên rất ưu ái cho những cô gái của mình. Cuốn sách như một người bạn tâm sự, thay cô để ở bên cạnh họ, nói chuyện với họ, khuyên nhủ và nâng giấc họ. Sẽ thật ấm áp khi có những lúc bạn chẳng thể tâm sự với ai, chẳng biết phải giải thích với bạn bè như thế nào về những xao động trong lòng mình, mở cuốn sách này ra và tìm thấy câu trả lời cho tất cả những điều ngốc nghếch đó. Lật ngẫu nhiên một trang, câu chuyện đầu tiên chỉ cho tôi cách “yêu chính mình”. Bạn đã bao giờ thử viết thư cho chính bạn mỗi ngày chưa? Tôi vừa thấy ngại ngùng vừa thấy hứng thú khi nghĩ đến điều đó. Khen ngợi bản thân vì những điều tốt đẹp, khuyên nhủ hay thậm chí là trách mắng về những lỗi lẫm… dường như thật điên rồ, nhưng có lẽ sẽ chẳng ai biết được điều đó khiến chúng ta thành thật đến nhường nào. Có lẽ tôi sẽ thử bắt đầu với điều này. Dò mục lục và nhảy cóc đến bài “Trong tim một cô gái” để biết các cô gái nghĩ gì, muốn gì và thích gì. Con gái thích: – Được nắm tay khi băng qua đường – Nếu cô ấy nói là cô ấy thích bạn, hãy phủ định nó và bảo là bạn thích cô ấy nhiều – Một cái ôm từ đằng sau thật chặt – Mở cửa và kéo ghế cho cô ấy – Nếu cô ấy trả lời bạn là mọi thứ vẫn ổn nhưng ánh mắt lại buồn bã, đừng gặng hỏi, hãy ôm cô ấy thôi là đủ. – … Khi mỗi dòng chữ lướt qua trong đầu, dường như có một dòng chảy ngọt ngào đang len lỏi trong trái tim tôi. Mỗi câu chữ như đọc thấu nội tâm của tôi vậy, vừa ngượng ngùng lại vừa muốn khẳng định. Khi tìm hiểu về cuốn sách này, tôi đã đọc một bài báo và họ nói rằng: “Nếu một ngày đẹp trời, bạn thấy cô ấy “vô tình” mở đến trang 37 của cuốn “Cà phê với người lạ” cho bạn thấy thì hãy hành động đi các chàng trai, các cô gái đã bật đèn xanh rồi đấy!” Tôi bỗng tìm ngay một chiếc bookmark và đánh dấu trang này vào, biết đâu một hôm nào đó… tôi sẽ cần dùng đến chẳng hạn! Mỗi câu chuyện trong cuốn sách này đều đem đến rất nhiều lời khuyên thú vị cho bạn, lời khuyên để trở nên hoàn hảo hơn, lời khuyên để biết yêu hơn cuộc sống của mình, hay chỉ đơn giản để bạn có thể cảm thấy thoải mái. Vậy thì tại sao lại không dành trọn một ngày để nhâm nhi “Cà phê với người lạ” và trở thành một trong những cô gái ngọt ngào của Ý Yên nhỉ?

"Một mối quan hệ tốt là mối quan hệ không ảo tưởng về đối phương" Anh ta nói với tôi như vậy trong lần đầu tiên gặp gỡ. *** Đó là buổi sáng trễ nải nhất trong suốt những ngày tháng mà tôi còn nhớ được nhiều điều liên quan đến tuổi trẻ của mình. Nó tệ đến mức khi nghe tin thành phố chuyển mùa, tôi thậm chí còn không mảy may nghĩ đến những chiếc váy hoa và những ngọn đồi. Rồi anh ta gọi điện. Bảo muốn uống một cốc cà phê. Chúng tôi chưa bao giờ thân thiết nên cuộc hẹn được sắp đặt đơn giản và nhanh chóng đến không ngờ. Quảng trường luôn là nơi đẹp nhất cho dù bạn đến đó đơn độc hay với bất cứ ai. Ở đó, chúng tôi đã coi rẻ mùa xuân. Coi rẻ niềm hạnh phúc ngâm mình trong nắng ấm. Coi rẻ những đám đông rạng rỡ hò hát đi qua. Coi rẻ nỗi buồn của chính mình. Anh ta thất tình. Tôi nghĩ mình cũng vậy. Chúng tôi cầm một cốc giấy lớn đầy cà phê nóng, ngồi ở bậc thềm, và nhìn thấy tình cảm của mình như đám bong bóng xà phòng lũ lượt vỡ tí tách giữa không trung. Nhưng không ai đưa tay ra níu giữ. Chuyện tình cảm ủ rũ này, hóa ra với một số người có sức tàn phá thật vĩ đại. Anh ta tâm sự mình là một người nhạt nhẽo. Học tập rồi lao động. Lao động rồi học tập. Một ngày tình cờ, đột nhiên nghĩ bản thân cũng cần phải có tình cảm với ai đấy. Thế là có tình cảm. Hoặc nghĩ rằng mình đã có tình cảm. Cũng hẹn hò, đưa đón, cười đùa, xác thịt. Cho đến ngày cô gái nghĩ cần phải chia tay anh ta. Cô đã xây dựng quá nhiều ảo tưởng cho mối quan hệ giữa hai người và giờ hàng đêm cô chỉ biết khóc vì thất vọng. Cô không thể tiếp tục được nữa. Hôm đó trời không đổ mưa. Cô gái mở cửa chung cư, kéo lê trên đường sỏi không chỉ đám hành lý mà cả một mớ ân tình rối rắm. Anh ta đứng ở cửa sổ tầng 8 nhìn xuống. Cảm giác mất mát hiện hữu rõ rệt. Nhưng anh ta không chạy theo cô gái. Vì lúc nắm tay cô, anh thật sự vẫn không thể nào hiểu rõ, ảo tưởng gì đã vỡ ở trong cô? "Anh là một gã người yêu kém cỏi". Tôi nhìn thẳng vào anh ta và khẳng định. Anh ta im lặng nghiền ngẫm lời cáo buộc. "Anh có buồn không ?" "Cô đang buồn à?" "Ừ." "Tại sao?" "Tất cả ảo tưởng của tôi đã vỡ." "Như thế nào?" "Thực ra ảo tưởng của phụ nữ là những thứ đơn giản lắm. Thậm chí còn hơi ngớ ngẩn. Giống như việc tôi thích tự tay mua trà hoa cúc đóng gói kiểu công nghiệp trong siêu thị và chỉ chọn những hộp được in ấn bằng tiếng Anh. Anh sẽ bảo tôi sính hàng ngoại. Nhưng không phải. Tôi thích cái cảm giác tự bản thân mình hình dung ra ý nghĩa của từ "camomille" hơn là ai đó áp đặt rằng "đây là trà hoa cúc". Như một kiểu cố chấp trẻ con rằng từ "camomille" nó đẹp và lãng mạn chứ không phàm tục đơn giản như từ "trà hoa cúc". Anh ta lục tìm thuốc lá trong túi. Khẽ khàng châm lửa và hỏi tôi có muốn hít một hơi không. Khói thuốc là thứ độc hại. Cả thế giới đều biết rõ điều đó. Tình yêu cũng là một thứ độc hại. Hai phần ba thế giới có đôi ba lần trong đời nghĩ đến điều đó. Nhưng thuốc lá vẫn bán chạy dù có tăng giá. Và ai ai cũng muốn được đắm đuối yêu đương. Khi anh ta hỏi chuyện. Tôi biết những câu trả lời của mình sẽ khiến anh ta càng thêm hoang mang nhưng như kẻ sắp kiệt sức giữa đại dương, tôi bám lấy những câu hỏi ấy để an ủi chính mình. "Anh cũng là một gã người yêu ích kỉ. Lẽ ra anh nên chạy theo cô ấy, ôm lấy cô ấy và kéo hành lý trở về. Tôi nghĩ có lẽ đó là tất cả những gì thuộc về ảo tưởng cuối cùng mà cô ấy dành cho anh." "Tôi thì chỉ cần những thứ thật đơn giản. Một người có thể bình thản ngồi bên cạnh, lúc cần thiết có thể dựa vào vai nhau ngủ một giấc an lành. Buổi sáng tỉnh dậy, thế giới nhỏ bé lại trở nên tươi trẻ." Tôi ngắm nhìn thật kĩ anh ta lần đầu tiên kể từ khi quen biết. Cái mong mỏi đáng thương vừa chia sẻ đó khiến tôi muốn quàng tay qua vai và ôm anh vào lòng một vài phút. Cà phê khiến hụt hẫng trở nên yên ả và đẩy những người xa lạ ngồi sát lại gần nhau hơn. Ít ra là lúc này. Một buổi chiều chậm rãi. Tôi khẽ khàng đặt tay mình lên tay anh ta. Những ngón tay hơi nham nhám nhưng âm ấm thứ cô đơn trần trụi không tô vẽ. Với những người xa lạ, những người bạn gần như không biết, cảm xúc là thứ ngôn ngữ thật thà và dũng cảm nhất. Bởi vì bạn hoàn toàn vô thức với quá khứ lẫn hiện tại của đối phương. Tôi yêu một người đàn ông xa lạ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ảo tưởng bắt đầu từ lòng dũng cảm để yên thân mình trong vòng tay một người không quen rõ. Anh ấy kể với tôi về cuốn sách mình đã đọc thời rất trẻ. Đó là một câu chuyện cảm động giản dị. Vào ngày lễ tình nhân, chàng trai bán đi chiếc đồng hồ, thứ quý giá nhất của mình để mua cho cô gái mình yêu chiếc trâm cài tóc. Trong lúc đó, cô gái vì muốn tặng chàng trai sợi dây đeo đồng hồ mà đành lòng cắt đi mái tóc dài của mình. Khi họ nhìn thấy nhau, những món qùa ấy không dùng được nữa nhưng họ đã tìm thấy một thứ khác mà có những người đi cả cuộc đời cũng chưa chắc tìm thấy được. Người yêu tôi thích câu chuyện đó. Anh nghĩ nó chân thành. Và tôi nghĩ mình yêu anh. Ai cũng muốn nuôi dưỡng một phần tình cảm trong mình. Đi một vòng chộn rộn ầm ĩ, lúc đứng lại hít thở, tình cảm muốn được nuôi dưỡng ngày càng mơ hồ và xa lạ. Thành phố vẫn luôn trẻ. Không phải bởi tuổi đời mà bởi những người sinh sống ở đó, bởi những tòa nhà liên tiếp mọc lên và những nỗi cô đơn có kích cỡ không thể chia sẻ. Thành phố xét cho cùng, cũng chỉ là một địa điểm được chọn lựa để hi vọng và ảo tưởng. Trời bắt đầu sụp tối. Anh ta bảo tôi đợi một lúc trước khi chia tay ra về và bỏ đi đâu đó. Tôi nhìn thấy một vài người quen đang tụm lại mua bánh rán trên phố. Họ nói cười rộn rã, hơi thở bao thành khói. Một người trong số họ nhìn thấy tôi vẫy tay chào hồ hởi, ra hiệu hỏi tôi có muốn ăn bánh không. Tôi mỉm cười lắc đầu. Trời khẽ khàng trở lạnh, ngâm ngấm. Anh ta quay trở về với một chiếc hộp đựng Velvet cupcake trong tay, bảo tôi ăn nó cho phần tráng miệng buổi tối, vén mớ tóc lòa xòa phủ trên trán tôi. Và chào tạm biệt. Anh ta quay bước đi về hướng nhà ga. Ánh đèn vàng vọt đuổi theo sau tạo thành một vệt dài chênh chếch. Tôi mở hộp. Một mảnh giấy gấp tư nằm cạnh chiếc cupcake. "Em hãy ăn nó như ăn sạch nỗi buồn của mình. Buổi sáng mai thức dậy, vươn vai và sẽ lại nhìn nhận chuyện tình cảm của bản thân một cách tích cực. P.S: Cho dù em có nghĩ gì đi nữa thì camomille cũng vẫn chỉ có thể là trà hoa cúc. Hãy chấp nhận chính nó thay vì dùng ảo tưởng của em" Khi tôi ngẩng đầu lên, anh ta đã hoàn toàn biến mất phía bên kia chân dốc. Tôi đi chậm về nhà, trên đường ghé vào một cửa hàng nhỏ mua cho mình một hộp trà hoa cúc. Những ngày sau đó, chúng tôi không liên lạc gì. Mà cũng hầu như không bắt gặp được nhau trên phố. Vào đúng ngày đầu tiên của mùa xuân. Anh ta nhắn tin khoe mình đang hẹn hò với một cô gái tóc dài và tinh nghịch. Một ngày có thể cười phá lên nhiều lần cùng nhau. Có lẽ anh ta đã đúng. Phải có một trái tim tích cực để yêu thương.

Cà phê với người lạ là cuốn sách thứ ba của Phan Ý Yên. Sau thành công của hai cuốn sách đầu tiên, Phan Ý Yên lần này trở lại với vai trò mới – vai trò một người trò chuyện. Cô đọc và lắng nghe những tâm sự của các bạn trẻ, rồi sau đó đưa ra cho họ những lời khuyên chân thành, động viên và giúp họ lấy lại niềm tin vào tình yêu và cuộc sống, đặc biệt là tin vào chính bản thân mình. Cuốn sách này không đơn giản là một cuốn cẩm nang tâm lý thông thường. Giá trị của cuốn sách chính là ở sự “Lắng nghe và chia sẻ”. Như nhà văn Hoàng Anh Tú đã nhận xét :”Lắng nghe bằng những con chữ là thứ đặc quyền chỉ có nhà văn mới làm được. Phan Ý Yên dùng câu chữ để lắng nghe trái tim của phụ nữ, những cô gái mới lớn, lần đầu chập chững bước vào tuổi yêu. Và cũng bằng chính trái tim của nàng, một trái tim vô cùng phụ nữ, nàng đã chạm đến tận cùng nơi sâu thẳm nhất của hàng triệu cô gái khác…” Mỗi một bài viết giống như một câu chuyện tâm tình mà Ý Yên muốn gửi gắm đến các độc giả yêu quý của mình, đặc biệt là các cô gái, những người đã, đang và sẽ bước chân vào tình yêu. Qua từng trang sách, bạn sẽ có cảm giác như Ý Yên đang trò chuyện với chính bạn, và những ví dụ, những thắc mắc, những tâm sự của các nhân vật trong sách phần nào cũng na ná như những gì mà bạn đã trải qua hay đang gặp phải, và bạn sẽ cảm thấy những lời khuyên, những “tip” nhỏ hữu ích của Ý Yên như để dành riêng cho chính bạn vậy… Đọc “Cà phê với người lạ” để biết yêu thương bản thân mình hơn, để biết sống đủ đầy cho ngày hôm nay, để biết cách tìm kiếm và gìn giữ tình yêu cho chính mình, và biết trân trọng những gì mình đang có… Nhận xét của các tác giả khác về cuốn sách: “Cuộc đời này là thật, cuộc sống này là sự khắc nghiệt, hãy khóc, hãy đau, hãy cố chấp… để rồi một ngày nào đó bạn sẽ biết chắc chắn rằng sự khắc nghiệt, những giọt nước mắt, nỗi đau và sự cố chấp đó sẽ làm cho bạn mạnh mẽ, bao dung và trưởng thành hơn. Cà phê với người lạ là một cuốn sách của những điều như thế!” – Nhà thơ, phóng viên Nguyễn Phong Việt “Đọc những dòng viết của Phan Ý Yên luôn thấy rõ sự mâu thuẫn giữa những nỗi đau rất đàn bà và một tâm hồn non nớt mãi dại khờ như thiếu nữ lần đầu bước vào yêu… Bất kỳ ai cũng có thể thấy thấp thoáng bóng dáng chính mình trong những nhân vật hay trong những nỗi buồn của Ý Yên, và tự nhủ lòng: “À, hóa ra cô gái này cũng hệt như mình vậy. Đàn bà khi yêu, ai cũng đều như thế cả thôi…”.” – Anh Khang – tác giả cuốn Ngày trôi về phía cũ Trích đoạn: Bạn đã biết cách yêu chính mình? Các bạn biết không, người Mỹ có một ngày gọi là “Ngày ngọt ngào nhất” diễn ra vào tất cả các ngày thứ bảy tuần thứ ba của tháng Mười hàng năm. Họ dùng ngày này để bày tỏ tình cảm với tất cả những người mà mình yêu quý nhất như gia đình, bè bạn, hàng xóm, người yêu. Đột nhiên Ý Yên nghĩ, tại sao mỗi chúng ta không tự chọn lấy một ngày không phải là hàng năm mà là hằng tuần, hằng tháng để ngọt ngào với chính mình? Bởi học cách yêu thương bản thân là điều đầu tiên nên biết và thành thạo phải không nào? Hãy thử yêu thương bản thân hơn bằng 9 cách dưới đây nhé! 1. Thực sự ở một mình. Tại sao bạn không từ chối mọi cuộc hẹn, tắt máy tính, tắt điện thoại, offline Facebook và hẹn hò với chính mình bằng cách đi dạo trong thành phố, xem một bộ phim hay, ăn trưa ở một nơi mà bạn bè bạn đều chê dở. Mặc kệ cho bất kỳ ai nghĩ bạn thật cô độc hay kỳ quặc! Bạn chỉ cần tập làm quen với bản thân mình mà thôi, đúng không nào? 2. Đừng tiếc những lời khen. Hãy soi gương và suy nghĩ xem bạn hài lòng điều gì nhất ở bản thân mình. Ghi nhớ nó và hãy nghĩ về nó khi bạn thất vọng. 3. Thử đọc thơ và những câu chuyện lãng mạn. Đã bao giờ bạn tình cờ ghé qua tiệm sách cũ và hạnh phúc vì mua được một “kho báu” với giá thật hời hay chưa? Đừng nghĩ rằng chúng sến. Ngôn ngữ chau chuốt và xúc cảm sẽ nuôi dưỡng tâm hồn và trái tim bạn mỗi ngày. 4. Thay đổi mục tiêu: Nếu bạn nghĩ yêu thương bản thân chính là thường xuyên chăm sóc bề ngoài của mình thì bạn nên thay đổi ý nghĩ đó. Không để mình lôi thôi, yếu đuối nhưng cũng nên thử khiến mình đẹp hơn trong mắt mọi người bằng sự quan tâm, chia sẻ, bằng mong muốn mang đến niềm vui cho người khác. Đó là vẻ đẹp không có tuổi bạn nhé! 5. Viết thư cho chính bạn mỗi ngày: Ngăn ngắn thôi cũng được nhưng để ghi nhớ tất cả những gì thuộc về bạn. 6. Đánh giá lại những thứ bạn tiếp xúc mỗi ngày: Bạn xem gì? Đọc gì? Ăn gì? Đi chơi với ai? Thân thiết với những người nào? Tất cả những hoạt động đó thực sự mang lại cho bạn lợi ích và thiệt hại gì? Hãy ngồi xuống và cân nhắc thật kỹ. 7. Hãy vận động: Ra khỏi nhà và tham gia một lớp yoga, tennis, cầu lông, chạy bộ. Quý trọng sức khỏe của bản thân càng sớm càng tốt bạn nhé! 8. Kiên trì với nhưng gì bạn đam mê và tin tưởng: Nếu bạn nghĩ là đúng, hãy nhẫn nại và cố gắng chứng minh là bản thân mình đúng. Ngay cả khi đến cuối cùng bạn đã sai, đừng ngại chấp nhận. Mọi nỗ lực đều sẽ khiến bạn trưởng thành. 9. Đi ngủ sớm: Ừm, bạn đã lớn, không phải là trẻ con nữa. Nhưng cơ thể bạn là một cỗ máy cần nghỉ ngơi đủ để hoạt động. Thế nên bạn cần phải yêu chiều nó, đúng không nào? — chịu hơn rat nhiều. Suy nghĩ rằng mình xui xẻo là một trạng thái tâm lý mang tính bản năng. Bất cứ ai cũng có ngày vui vẻ và ngày kém vui vẻ hơn. Thê’nên không có gì quá to tát cả, bạn nhé! 2. Giữ trong người một thứ mang lại may mắn. Có thể là một cái vòng tay, dây chuyền, áo đỏ, hay thậm chí là một chiếc lá ép khô. Bât cứ thứ gì mà bạn muôn và tin tưởng là nó mang lại may mắn cho mình. Nghe thì có vẻ hơi ngớ ngẩn, nhưng tin Ý Yên đi, nó thực sự hiệu quả đấy! 3. Ăn thứ gì đó bô dưỡng như trái cầy hoặc uống sữa vào buổi sáng. Bạn nghĩ là nó không liên quan gì phải không? Không hề nhé, cực kỳ liên quan đấy! Chỉ một việc bé tí teo đó thôi sẽ giúp bạn an tâm rằng mỗi ngày mình đã làm một việc có ích cho chính bản thân mình. Giá trị tinh thần là một thứ vô cùng to lớn đó! 4. Dám khác biệt. Nhuộm mái tóc của bạn, đạp xe đạp, nghịch màu vẽ, học leo núi, học nhảy dù… Lập một danh sách những việc ngớ ngẩn nha’t mà bạn nghĩ hoặc e sợ bị chê cười và thực hiên chúne. Có thể làm một mình hoặc cùng ai đó. Bạn biết — Atlazbooks mời các bạn đón đọc! Tác giả Phan Ý Yên sinh ngày 27/02 tên thật là Nguyễn Hoàng Phương Thảo. Hiện tại cô đang sống và làm việc tại TP. Hồ Chí Minh. Cô cũng là tác giả gắn liền với những truyện ngắn dành cho tuổi Teen trên báo Hoa học, bộ sách kỷ niệm 10 năm của 2! Hãy nói yêu thôi đừng nói yêu mãi mãi. Hiện tại cô còn cộng tác với tạp chí Đẹp. Các sách đã xuất bản – Em là để yêu – 2010 – Cà phê với người lạ – 2013 Báo chí Đọc thử nội dung Những nội dung dưới đây là xem trước một số trang của cuốn sách: Cà phê với người lạ. Các trang này có thể không liền nhau để đảm bảo bản quyền. Trang 13 Các bạn biết không, người Mỹ có một ngày gọi là “”Ngày ngọt ngào nhất”” diễn ra vào tâ’t cả các thứ Bảy tuần thứ ba của tháng Mười hằng năm. Họ đùng ngày này để bày tỏ tình cảm với tất cả những người mà mình yêu quý nhất như gia đình, bè bạn, hàng xóm, người yêu. Đột nhiên Ý Yên nghĩ, tại sao mỗi chúng ta không tự chọn lây một ngày không phải là hằng năm mà là hằng tuần, hằng tháng để ngọt ngào với chính mình? Bởi học cách yêu thương bản thân là điều đầu tiên nên biết và thành thạo phải không nào? Trang 81 “chị ơi , hình như em… yêu thằng bạn của em rồỉ” “”Chị ơi, em có nên tỏ tình với thằng bạn thân của em không?”” “”Chị ơi, em sợ nêu em thích nó, chúng em sẽ mất đi tình bạn này!”” Các cô gái của Ý Yên hãy nhìn 1em, có vẻ như yêu chàng bạn thân không phải là một vân đề hiếm hoi nữa khi mà dạo một vòng quanh hộp mail của mình, Ý Yên đã nhận được không ít e-maíl với câu hỏi như thế. Chắc hẳn rất nhiều bạn thích bài Lucky của Jason Mraz. “”Lucky I’m in love with my best friend.

Sau hai tập truyện đầu tiên khá thành công là "Em là để yêu" và "Người lớn cô đơn", cái tên Phan Ý Yên đã dần trở nên quen thuộc với độc giả. Ở tập sách thứ ba này, Phan Ý Yên đã trở lại nhưng không phải với vai trò "người kể chuyện" như trong các tập sách trước, mà là một vai trò hoàn toàn mới - "người trò chuyện". Cô đọc và lắng nghe những tâm sự của các bạn trẻ, rồi sau đó đưa ra cho họ những lời khuyên đầy tính hữu ích, chân thành, động viên và giúp họ lấy lại niềm tin vào tình yêu, vào cuộc sống và đặc biệt là vào chính bản thân mình. Đọc đến đây, có thể các bạn độc giả sẽ thắc mắc, vậy cuốn sách này có gì khác với những cuốn sách cẩm nang tâm lý thông thường? Khác chứ! Như nhà văn Hoàng Anh Tú đã nhận xét, trong cuốn sách này, có một điều đặc biệt mà "sẽ không có một chuyên gia tâm lý nào làm được". Đó là sự "lắng nghe và chia sẻ". "Lắng nghe bằng những con chữ là thứ đặc quyền chỉ có nhà văn mới làm được. Phan Ý Yên dùng câu chữ để lắng nghe trái tim của phụ nữ, những cô gái mới lớn, lần đầu chập chững bước vào tuổi yêu. Và cũng bằng chính trái tim của nàng, một trái tim vô cùng phụ nữ, nàng đã chạm đến tận cùng nơi sâu thẳm nhất của hàng triệu cô gái khác..." Mỗi một bài viết giống như một câu chuyện tâm tình mà Ý Yên muốn gửi gắm đến các độc giả yêu quý của mình, đặc biệt là các cô gái, những người đã, đang và sẽ bước chân vào tình yêu. Qua từng trang sách, bạn sẽ có cảm giác như Ý Yên đang trò chuyện với chính bạn, và những ví dụ, những thắc mắc, những tâm sự của các nhân vật trong sách phần nào cũng na ná như những gì mà bạn đã trải qua hay đang gặp phải, và bạn sẽ cảm thấy những lời khuyên, những "tip" nhỏ hữu ích của Ý Yên như để dành riêng cho chính bạn vậy... Đọc "Cà phê với người lạ" để biết yêu thương bản thân mình hơn, để biết sống đủ đầy cho ngày hôm nay, để biết cách tìm kiếm và gìn giữ tình yêu cho chính mình, và biết trân trọng những gì mình đang có...